Go to ...

TINH THẦN YÊN BÁY BẤT DIỆT

RSS Feed

Monday, December 23, 2024

ĐCSVN đã phản bội & chà đạp lên thân phận người lính QĐNDVN (bài II)


Nguyễn Vĩnh Long Hồ @Danlambao: – Chế độ độc tài toàn trị của ĐCSVN đang trên tiến trình sụp đổ như các nước Đông Âu trước đây. Ngày tàn của chế độ công an trị này sẽ xảy ra nhanh hay chậm tùy thuộc vào những người lính QĐNDVN phản tỉnh, quay súng trở về với nhân dân VN, tiêu diệt lực lượng chó săn CAND là công cụ bảo vệ tập đoàn lãnh đạo ĐCSVN phản quốc, rồi lôi đầu tất cả bọn: Trọng Lú, Quang, Phúc, Ngân và những tên lãnh đạo ĐCSVN còn sống như Mười, Phiêu, Anh, Mạnh, Dũng, Sang… ra pháp trường cát để đền tội phản quốc bán nước, bán biển, bán đất, bán rừng… của Tổ tiên cho bọn Tàu khựa…

“Chính trị được xây dựng trên tương quan lực lượng. Những tư tưởng không mùi vị chiến đấu, sợ chiến tranh, lẫn tránh ánh sáng của lưỡi lê đều không phải là những tư tưởng có khả năng điều khiển xã hội.” – Proudhon

ĐọcĐCSVN đã phản bội & chà đạp lên thân phận người lính QĐNDVN. bài I

ĐCSVN đâm sau lưng chiến sĩ Hải quân bảo vệ đảo Gạc Ma

Đầu tháng 3/1988, Hải quân Tàu cộng huy động lực lượng 2 hạm đội xuống khu vực quần đảo Trường Sa, tăng số tàu hoạt động ở đây thường xuyên có từ 9 đến 12 tàu chiến gồm: tàu khu trục tên lửa, 7 tàu hộ vệ tên lửa, 2 tàu pháo, 2 tàu đổ bộ; tàu hỗ trợ gồm 3 tàu vận tải LSM, tàu đo đạc, tàu kéo và một pông-tông lớn.

Ngày 14/3/1988, vào thời điểm đó, chỉ có một đơn vị công binh Hải quân VN tới xây dựng một trạm quan sát trên đảo Gạc Ma. Sáng hôm đó, lính TC đổ bộ lên đảo Gạc Ma. Khi thấy quốc kỳ VN, chúng xông tới nhổ cờ ném xuống đất. Sau đó, lính TC nổ súng tàn sát man rợ các chiến sĩ VN. Báo chí TC làm ầm ỹ lên rằng, đó là một chiến thắng hoành tráng của hải quân nước này trước Hải quân VN, nhưng theo chuẩn Đô đốc Lê Kế Lâm nói: “Đó chỉ là một cuộc thảm sát hèn hạ. Tất cả chúng tôi lúc đó đều vô cùng căm phẩn.”

Kết quả, trong trận chiến ngày 14/3/1988, phía TC thống kê, họ đã bắn tổng cộng 285 viên đạn pháo 100mm và 266 viên đạn pháo 37mm, chưa kể các cỡ đạn nhỏ hơn. Sau này TC đã trao trả cho phía VN 9 người bị bắt sống và 64 người vẫn mất tích và được xem là đã hy sinh.

Sau nầy, Thiếu tướng QĐNDVN Lê Mã Lương tiết lộ thủ phạm tiếp tay TC đánh chiếm Gạc Ma, sát hại 64 chiến sĩ hải quân VN năm 1988 chính là “một đồng chí lãnh đạo cấp cao”. Theo tướng Lương, trước khi xảy ra trận hải chiến Hoàng Sa năm 1988, quân đội VN đã phải nhận lệnh “không được nổ súng” trong trường hợp Hải quân TQ đánh chiếm Gạc Ma hay bất kỳ một hòn đảo nào ở Trường Sa. Hậu quả là ngày 14/3/1988, hải quân TC dễ dàng đánh chiếm đảo Gạc Ma và ra tay thảm sát 64 chiến sĩ Hải quân VN chỉ sau một trận xâm chiếm đảo Gạc Ma ngắn ngủi.

Mặc dù Tướng Lê Mã Lương không nêu đích danh, nhưng ai cũng hiểu “đồng chí lãnh đạo cấp cao” là để ám chỉ tên tướng Lê Đức Anh, khi đó đang giữ chức Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng. Đại tướng Lê Đức Anh (nguyên là phu cạo mủ đồn điền cao su) là người duy nhất trong Bộ Chính trị CS vào năm 1988 mới có đủ quyền lực để ra lệnh cho Quân đội VN không được nổ súng.

Theo tướng Lương trong một cuộc họp của Bộ Chính Trị diễn ra sau đó, Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch đã đập bàn chất vấn: “Ai ra lệnh cho bộ đội không được nổ súng?” Theo các tài liệu đã được tiết lộ: Sau trận hải chiến Trường Sa năm 1988, đại tướng Lê Đức Anh đã đi đêm với TC, dẫn tới kết quả là “Hội nghị Thành Đô” diễn ra vào năm 1990. Phía Bắc Kinh áp lực ĐCSVN phải loại bỏ Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch vì quan điểm chống Tàu Cộng của ông nầy. Bộ Chính trị CSVN đã chấp nhận các yêu cầu của Bắc Kinh để mong được bình thường hóa quan hệ. Vài tháng sau, ông Nguyễn Cơ Thạch bị gạt bỏ mọi quyền lực. Còn Lê Đức Anh chỉ 2 năm sau lên làm chủ tịch nước.

Theo tướng Lương, lệnh không nổ súng, cộng với sự chênh lệch lực lượng và vũ khí đã khiến cho TC dễ dàng đánh chiếm đảo Gạc Ma, 64 người lính Hải quân VN hy sinh trên biển. Tướng Lương chua xót nói: “Đứng về góc độ người lính, đây là nỗi đau không chỉ của người lính hải quân mà là cả những người lính QĐNDVN.” Họ đã bị những tên lãnh đạo ĐCSVN chó má phản bội một cách trắng trợn.

Một câu chuyện dưới thời tên Nông Đức mạnh làm TBT. Một quan chức Bộ Ngoại giao đề nghị nhà nước nên yêu cầu TC để phía VN được đến Gạc Ma trục vớt 3 tàu bị bắn chìm cùng 64 thi thể các chiến sĩ hải quân hy sinh trên biển. Tên Nông Đức mạnh nghe xong liền nói: “Có nên làm việc đó không? Cứ để họ nằm đó cũng đã làm sao!”

Ngày 7 tháng 5 năm 1988, tại quần đảo Trường Sa, tên Đại tướng Lê Đức Anh lại diễn kịch, giả vờ mèo khóc chuột đã đọc lời thề: “Chúng ta xin thề trước hương hồn Tổ tiên ta, trước hương hồn của cán bộ, chiến sĩ đã hy sinh vì Tổ quốc, xin hứa trước đồng bào cả nước, xin nhắn nhủ với các thế hệ mai sau: “Quyết tâm bảo vệ bằng được Tổ quốc thân yêu, bảo vệ bằng được quần đảo Trường Sa – một phần lãnh thổ và lãnh hải thiêng liêng của Tổ quốc thân yêu của chúng ta.”
 
Thủ đoạn giết người bịt miệng

Bà Nguyễn Thị Xuân, vợ ông Nguyên Sỹ Minh, nhân chứng thảm sát Gạc Ma. Trước đó, ngày 14/3/2016 đã cho báo Thanh Niên biết và bài báo đã đăng tải: Ông Minh mới bị đụng xe, hiện nằm bất động tại nhà riêng. Ông Nguyên Sỹ Minh trú ở khu phố Niềm Xá, phường Kinh Bắc, thành phố Bắc Ninh bị tai nạn giao thông vào ngày 8/4/2016 khi đang trên đường đi làm thợ xây cách nhà 3 km. Một chiếc xe máy va quẹt khiến ông ngã trên đường, hai thanh gây tai nạn bỏ chạy luôn.

Tưởng cũng nên nhắc lại. Tại Hà Nội, đám “dư luận viên” những thanh niên mặc áo đỏ với ngôi sao vàng trước ngực đã ca hát cuồng loạn, nhảy múa lố lăng, dàn hàng ngang khiêu khích những người dân đến tưởng niệm 64 người lính Hải quân QĐNDVN bị lính Tàu khựa thảm sát hèn hạ tại đảo Gạc Ma, thuộc quần đảo Trường Sa vào năm 1988 vì lệnh của tên tướng Lê Đức Anh ra lệnh cho lực lượng phòng thủ: “không được nổ súng!”

Mỗi chế độ chính trị đều có quân đội riêng của nó (une armée pour sa politique), người lính tự vẽ nên chân dung của chế độ. QĐNDVN vốn thường tự hào nào là “Thành đồng bảo vệ Tổ Quốc”, “Khó khăn nào cũng vượt qua”, “Kẻ thù nào cũng đánh thắng”… Có thể nào QĐNDVN có truyền thống tốt đẹp như thế lại tự làm ô uế thanh danh của mình, khi hạ mình đi bằng 4 cẳng như lũ chó săn công an mật vụ hung dữ, muối mặt làm công cụ bảo vệ cho bọn thái thú cộng sản Hà Nội dùng để đàn áp dã man và tàn bạo đối với nhân dân? Cộng đồng Việt Nam tại hải ngoại và trong nước vô cùng phẫn nộ trước âm mưu bán nước bỉ ổi của tập lãnh đạo CSVN chó má như các bạn đã thấy, chúng nó chẳng những đâm sau lưng, còn chà đạp lên thân phận người lính QĐNDVN.

Ba tháng sau thảm trạng ô nhiễm môi trường tại biển Miền Trung, nhà cầm quyền CSVN mới công bố kết quả, đổ lỗi cho công ty Formosa gây ra và nhận số tiền bồi thường giá bèo 500 triệu USD chia chát nhau, bỏ túi tiền bồi thường, còn dân chúng được bồi thường bằng gạo lên mốc meo.

Quần chúng khắp nước đang phẫn nộ cực điểm, các đảng viên kỳ cựu, các khoa học gia, anh chị em trí thức, các sinh viên học sinh phối hợp cùng giáo phận Vinh đều phản ứng quyết liệt. Tổ quốc đang vang vọng tiếng: “Nam quốc sơn hà nam đế cư”. Hồn thiêng sông núi đang đòi chúng ta hành động! Hãy vùng lên Nhân Dân Việt Nam anh hùng! Giờ phút của QĐNDVN làm nên lịch sử đã điểm! Hãy quay súng trở về cùng với nhân dân đứng lên bảo vệ Tổ quốc! Hãy chứng tỏ QĐNDVN là thành đồng bảo vệ Tổ quốc, chớ không phải bảo vệ ĐCSVN ăn hại đái nát, đã phản bội các anh và bán đứng đất nước cho ngoại bang…

Nếu người lính QĐNDVN không dám đứng lên làm nhiệm vụ đó ngày hôm nay mà vẫn cam tâm phục vụ và bảo vệ bọn lãnh đạo ĐCSVN, một bọn thái thú Việt gian bưng bô cho Rợ Đại Hán, họ đã đâm sau lưng và chà đạp lên thân phận người lính QĐNDVN thì đến năm 2020, ĐCSVN chấp nhận nước Việt Nam trở thành một khu vực tự trị thuộc chính quyền Trung Ương tại Bắc Kinh, như đã dành cho khu tự trị Tân Cương, Nội Mông và Tây Tạng theo tiến trình đàm phán bí mật Hội nghị Thành Đô vào ngày 3 và 4/9/1990 tại Thành Đô thuộc tỉnh Tứ Xuyên bên Tàu.

Đến lúc đó, người lính QĐNDVN sẽ trở thành những tên lính xung kích cho bọn Tàu Cộng, các bạn sẽ hy dinh xương máu của mình để mở đường cho chủ nghĩa bành trướng TC khắp nơi trên thế giới. Các anh sẽ chết bỏ thây xứ người thay cho lính Tàu khựa, các anh chết càng nhiều càng tốt. Bọn Bắc Kinh sẽ di dân Tàu ồ ạt xuống khu tự trị Việt Nam thực hiện sách lược “Hán hóa” như chúng đã từng thực hiện ở Tây Tạng, Tân Cương và Nội Mông.

Nhân dân Tàu sẽ chiếm tất cả đất đai, nhà cửa, ruộng vườn, tài sản của các anh. Vợ con của các anh từ đây sẽ mang họ Địch, họ Hàn, họ Tần, họ Tiêu… và vợ của các anh sẽ bị chúng bắt về Hoa Lục đưa vào nhà thổ lưu động, làm hộ lý cho lính Tàu khựa giải quyết vấn đề sinh lý vì hiện nay bọn Tàu khựa đang lâm vào tình trạng “trai thừa gái thiếu”.

Con gái của các anh, những thiếu nữ còn xuân sắc sẽ bị ép buộc lấy dân tàu khựa để lai giống, nếu không cũng bị triệt sản để hạn chế sinh sản, giống như dân Tây Tạng, Tân Cương và Nội Mông. Người dân Việt Nam sẽ trở thành dân tộc thiểu số ngay trên quê hương của mình… và dân chúng VN sẽ là nguồn cung cấp nội tạng vô tận cho Tàu khựa tha hồ khai thác… và trong số nầy sẽ có thân nhân hoặc vợ con của các anh.

Tôi hy vọng rằng, bài viết nầy sẽ cảnh tỉnh các anh và mong các anh sẽ hành động giống như người lính quân đội Romania, đứng về phía nhân dân Romania, quay súng tiêu diệt bọn chó săn công an mật vụ, công cụ bảo vệ chế độ độc tài khét tiếng Nicolae Ceausescu. Sau 24 năm cầm quyền, Ceausescu bị cáo buộc đã thảm sát hơn 60.000 người dân. Ngày lễ Giáng sinh năm 1989, vợ chồng nhà độc tài Ceausescu và Elena bị xử tử bởi một tiểu đội hành quyết để đền tội ác.

Tại Việt Nam hiện nay, phong trào vận động quần chúng phẫn nộ thay hình đổi dạng từ vận động Tôn giáo, kết hợp với phong trào vận động dân oan khiếu kiện đang biến thành phong trào “Vận động người Việt Nam yêu Tổ Quốc” đang trỗi dậy mãnh liệt và cuồng nhiệt trong lòng dân tộc VN chúng ta, đặc biệt hàng ngàn giáo dân thuộc giáo xứ Quý Hòa, giáo hạt Kỳ Anh và Giáo phận Vinh tiếp tục tiến hành biểu tình yêu cầu công ty Formosa gây thảm họa môi trường cút khỏi VN, “cá chết”, “biển chết”, cả một đất nước đầy dẫy những công trình mờ ám của Tàu khựa và cả một bờ biển miền Trung trở nên ô nhiễm trầm trọng ảnh hưởng đến nhiều thế hệ con cháu của chúng ta.

Người dân VN không thể làm gì khác được để tống cổ Formosa cút khỏi VN nhanh chóng, vì có chính quyền Trung ương và địa phương bao che vì há miệng mắc quai… 500 triệu USD chúng nó đã chia nhau bỏ túi cả rồi, dân chết mặc dân, tiền thầy đã bỏ túi mà trong đó có cả gia đình, thân nhân của người lính QĐNDVN. Các anh nghĩ sao?

oOo

Viết bài này, tôi hy vọng rằng, tất cả các anh người lính trong QĐNDVN sẽ phản tỉnh như người đồng chí của các anh: ông Châu Hiển Lý – Bộ đội tập kết 1954 – tôi xin ghi lại nguyên văn bài viết của ông Châu Hiển Lý để các anh suy ngẫm:

Cả nước đã bị lừa

Đã hơn 3 thập kỷ trôi qua, làm ăn cực khổ, thành tựu không thể nói là nhỏ, thế mà khoảng cách phát triển của VN so với thế giới sao vẫn xa vời! Không định thần nhìn lại tất cả, không khéo chúng ta sẽ ngày càng đi sâu vào con đường đi làm thuê, đất nước có nguy cơ trở thành đất nước cho thuê với triển vọng là bãi thải công nghiệp của các quốc gia khác! Giữa lúc thế giới đang bước vào thời kỳ kinh tế trí thức.
 
150 năm đã trôi qua, nhưng bài học này nguyên vẹn. Đó là 80 năm nô lệ, 40 năm với cuộc chiến tranh lớn (Pháp, Mỹ, Cam Bốt, Tàu) trong đó có 3 thế hệ liên tiếp gánh chịu những hy sinh khốc liệt, 35 năm xây dựng trong hòa bình với bao nhiêu lận đận và hôm nay Việt Nam vẫn còn là một nước chậm tiến.

Thảm kịch của ĐCSVN thực ra đã bắt đầu ngay từ ngày 30/4/1075. Sự bẽ bàng còn lớn hơn vinh quang chiến thắng. Hòa bình và thống nhất đã chỉ phơi bày một miền Bắc xã hội chủ nghĩa thua kém miền Nam, xô bồ và thối nát về mọi mặt. “Tính hơn hẳn” của chủ nghĩa Mác – Lênin trở thành một trò cười. Sự tồi dở của nó được phơi bày rõ rệt cùng với sự nghèo khổ cùng cực của đồng bào miền Bắc.

Nhìn thấy sau hơn nửa thế kỷ dưới chế độ CSVN, hàng loạt các câu hỏi được đặt ra:

– Năm 1954 sau khi thắng Pháp, tại sao hơn 1 triệu người miền Bắc phải bỏ lại nhà cửa ruộng vườn di cư vào Nam? 
 
– Sau năm 1975, tại sao dân miền Nam không ồ ạt di cư ra miền Bắc sinh sống để được hưởng những thành quả của CNXH, mà chỉ thấy hàng triệu người miền Bắc lũ lượt kéo vào miền Nam lập nghiệp? 

– Tại sao, sau khi được “giải phóng” khỏi gông cùm của “Mỹ-Ngụy”, hàng triệu người phải vượt biển tìm tự do trong cái chết gần kề ngoài biển cả mênh mông? 

– Tại sao nhân viên trong các phái đoàn cộng sản đi công tác thường hay trốn lại ở các nước tư bản dưới hình thức tị nạn chính trị? Tất cả thành phần nêu trên, họ muốn trốn chạy cái gì? 

– Tại sao đàn ông của các nước Tư bản Châu Á có thể đến VN chọn vợ như mua một hàng? 

– Tại sao các nước Liên Xô và các nước Đông Âu sụp đổ? 

– Tại sao lại có cách biệt một trời một vực giữa Đông Đức và Tây Đức? Giữa Nam Hàn và Bắc Hàn? 

– Tại sao nước ta ngày nay phải quay trở lại với “kinh tế thị trường”, phải đi làm công cho các nước tư bản? 

– Tại sao các lãnh tụ cộng sản lại gởi con đi du học tại các nước Tư bản thù nghịch? 

Hỏi tức trả lời, người VN đã bỏ phiếu bằng chân từ một xã hội phi nhân tính. Mọi lý luận phản biện và tuyên truyền của Nhà nước CS đều trở nên vô nghĩa.

Sự thật đã quá hiển nhiên, nhưng Đảng CSVN không thể công khai nhìn nhận. Họ không thể nhìn nhận là đã hy sinh 4 triệu sinh mệnh trong một cuộc chiến cho một sự sai lầm. Nếu thế thì họ không còn tư cách gì để nắm chính quyền, ngay cả để hiện diện trong sinh hoạt quốc gia một cách bình thường.

Nhìn nhận một sự sai lầm kinh khủng như vậy, đòi hỏi một lòng yêu nước, một tinh thần trách nhiệm và một sự lương thiện ở mức độc cao đối với người lãnh đạo CS. Hơn nữa, họ đã được đào tạo để chỉ biết có bài bản cộng sản, bỏ chủ nghĩa này họ chỉ là những con số không về kiến thức. Cũng phải nói là trong bản chất con người, ít ai chịu từ bỏ quyền lực khi đã nắm được.
 
Thế là sau một cuộc cách mạng long trời lở đất với hơn 30 năm khói lửa, máu chảy thành sông, xương cao hơn núi, CS Hà Nội lại phải đi theo những gì trước đây họ từng hô hào phá bỏ tiêu diệt. Từ 3 dòng thác cách mạng chuyên chính vô sản, hy sinh 4 triệu mạng người, đi lòng vòng gần nửa thế kỷ, cộng sản Hà Nội lại phải rập khuôn theo mô hình tư bản để tồn tại. Hiện tượng “mửa ra rồi nuốt lại” này là một cái tát vào mặt các nhà tuyên giáo Trung ương.

Cách mạng cộng sản đã đưa ra những lý tưởng tuyệt vời nhất, cao cả nhất, đã thực hiện những hành động anh hùng vô song, đồng thời cũng gieo vào lòng người những ảo tưởng bền vững nhất.

Nhưng thực tế, chuyên chính vô sản đã diễn ra vô cùng bạo liệt, tàn khốc, chà đạp man rợ trên đạo lý, văn hóa và quyền con người ở tất cả các nước cộng sản nắm chính quyền. Sự dã man quỷ quyệt mánh lới và sự bất nhân khéo che đậy của cộng sản chưa hề thấy trong lịch sử loài người.

Con người có thể sống trong nghèo hèn, thiếu thốn. Nhưng người ta không thể sống mà không nghĩ, không nói lên ý nghĩ của mình. Không gì đau khổ hơn là buộc phải im lặng, không có sự đàn áp dã man hơn việc bắt người ta phải từ bỏ các tư tưởng của mình và “nhai lại” suy nghĩ của kẻ khác.

Nền chuyên chính vô sản nầy làm tê liệt toàn bộ đời sống tinh thần của một dân tộc, làm tê liệt sự hoạt động tinh thần của nhiều thế hệ, làm nhiều thế hệ con người trở thành những con rối, những kẻ mù chỉ biết nhai như con vẹt các nguyên lý bảo thủ giáo điều…
 
Công dân nhà nước cộng sản luôn luôn sợ hãi, luôn luôn lo lắng không biết mình có làm gì sai để khỏi phải chứng minh rằng mình không phải là kẻ thù của chủ nghĩa xã hội. Cơ chế quyền lực cộng sản tạo ra hình thức đàn áp tinh vi nhất và bóc lột dã man nhất. Vì vậy, công dân trong các hệ thống cộng sản hiểu ngay điều gì được phép làm, còn điều gì không. Không phải là luật pháp mà là quan hệ bất thành văn giữa chính quyền và thần dân của nó đã trở thành “phương hướng hành động” chung cho tất cả mọi người.

Cơ chế hiện nay đang tạo kẽ hở tham nhũng, vơ vét tiền của nhà nước. Nhưng cái mà chúng ta mất lớn nhất lại không phải là mất tiền, mất của dù số tiền đó là hàng chục tỷ, hàng trăm tỷ. Cái lớn nhất bị mất, đó là suy đồi đạo đức. Chúng ta sống trong xã hội mà chúng ta phải tự nói dối nhau để sống…
 
Bác và Đảng đã gần hoàn thành việc “vô sản hóa”“lưu manh hóa” con người Việt Nam (vô sản lưu manh là lời của Lê Nin). Vô sản chuyên chính (đảng viên) thì chuyển sang làm tư bản đỏ, còn vô sản bình thường (người dân) trở thành lưu manh do thất nghiệp, nghèo đói.

Nền kinh tế Việt Nam bây giờ chủ yếu là dựa trên việc vơ vét tài nguyên quốc gia, bán rẻ sức lao động của công nhân và nông dân cho các tập đoàn kinh tế ngoại bang, vay nước ngoài do nhà nước CS làm trung gian.
 
Huyền thoại giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp do Cộng sản VN dày công dàn dựng đã tan thành mây khói, khi giai cấp vô sản âm thầm lột xác trở thành các nhà tư bản đỏ đầy quyền lực đô la.

Do vậy, lý thuyết Cộng sản dần dần mất đi tính quyến rủ hoang dại, nó trở nên trần trụi và lai căn. Tất cả điều đó đã làm cho tất cà Đảng Cộng sản trên toàn thế giới dần dần chết đi. Dù GDP có tăng lên, nhiều công trình lớn được khánh thành do vay mượn quỹ tiền tệ Quốc tế, nhưng đạo đức xã hội cạn dần. Thực tế cho thấy rằng sức mạnh không nằm ở cơ bắp. Vũ khí, cảnh sát và hơi cay chỉ làm muỗi mòng giữa bầu trời rộng lớn nếu như lòng dân đã hết niềm tin vào chính quyền.

Học thuyết và xây dựng một xã hội chủ nghĩa và cộng sản chủ nghĩa chỉ là một loại lý tưởng hóa, nó là chiếc bánh vẽ để lừa gạt dân không hơn không kém, Đảng nói một đằng làm một nẻo. Chẳng hạn Đảng nói: “xây dựng xã hội không có bóc lột” thì chính những đảng viên lại là những người trực tiếp tham nhũng, bóc lột người. Đảng nói “một xã hội chủ nghĩa có nền dân chủ gấp triệu lần xã hội tư bản” thì chính xã hội ta đang mất dân chủ trầm trọng. Đảng nói “đảng bao gồm những người tiên phong nhất, tiên tiến nhất” nhưng thực tế thì đảng đầy những người xấu xa nhất, đó là những kẻ đục khoét tiền bạc của nhân dân.

Sở dĩ ĐCSVN còn cố giương cao ngọn cờ XHCN đã bị thiêu rụi ở các nước sản sinh ra nó, vì chúng còn đang nhờ vào miếng võ độc “vô sản chuyên chính” làcòng số 8, nhà tù và họng súng để tồn tại!

Nhân dân đang hy vọng rằng, Đảng sớm tự ý thức về tội lỗi tày trời của mình. Đảng sẽ phải thẳng thắn sám hối từ trong sâu thẩm, chứ không phải chỉ thay đổi bề ngoài rồi lại tiếp tục ngụy biện, chấp vá một cách trơ trẻn.

Người dân chẳng còn tí ti lòng tin vào bất cứ trò ma giáo nào mà chính phủ bé, chính phủ lớn, chính phủ gần, chính phủ xa đưa ra nữa. Họ nhìn vào ngôi nhà to tướng của ông chủ tịch xã, chú công an khu vực, bà thẩm phán, ông chánh án, bác hải quan, chị quản lý thị trường, kế các vị “đại biểu của dân” ở các cơ quan lập pháp “vừa đá bóng vừa thổi còi” mà kết luận: “tất cả đều là lừa bịp!”

Do đó XHCN sẽ được đánh giá như một thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử Việt Nam. Con, cháu, chắt chúng ta nhắc lại nó như một thời kỳ… đồ đểu! Vết nhơ muôn đời của nhân loại. Một thời kỳ mà tâm trạng của người dân được thi sĩ cách mạng Bùi Minh Quốc tóm tắt qua 2 vần thơ:
 
“Quay mặt phía nào cũng ghìm cơn mửa!
  Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi!”
 
Chẳng lẽ tuổi thanh xuân của bao người con nước Việt dâng hiến cho cách mạng để cuối cùng phải chấp nhận một kết quả thảm thương như thế hay sao?

Chẳng lẽ máu của bao nhiêu người đổ xuống, vàng bạc tài sản của bao nhiêu kẻ hảo tâm đóng góp để cuối cùng tạo dựng nên một chính thể đê tiện và phi nhân như vậy?

Tương lai nào sẽ dành cho dân tộc và đất nước Việt Nam nếu cái tốt nhường chỗ cho cái xấu? Một xã hội mà cái xấu, cái ác nghênh ngang, công khai dương dương tự đắc, trong khi cái tốt, cái thiện phải lẩn tránh, phải rút vào bóng tối thì dân tộc đó không thế có tương lai! Một kết cục đau buồn và đổ vỡ là điều không thể tránh khỏi! (Hết trích).

Có một câu hỏi của ông Châu Hiển Lý: “Tại sao Liên Xô và các nước Đông Âu sụp đổ?”. Tôi xin mạn phép trả lời câu hỏi nầy để các anh được rõ:

Thắng lợi bất ngờ Cách mạng Đông Âu vào năm 1989 và sự sụp đổ ngoạn mục của LX vào những năm 1991-1992 đã là đề tài ngoạn mục cho các chính trị gia cả tư bản lẫn cộng sản trên thế giới nghiên cứu sôi nổi về biến cố chính trị vô tiền khoáng hậu này.

Tổng họp các dữ kiện, phân tách tỉ mỉ rồi đánh giá biến cố lịch sử này vào cuối thế kỷ XX, các nhà nghiên cứu chính trị trên thế giới đã tìm ra nguyên nhân chính làm cho khối Cộng sản Đông Âu: Ba Lan, Tiệp Khắc, Hung Gia Lợi, Đông Đức… và Liên Xô sụp đổ. Những nguyên nhân đó được sắp xếp theo thứ tự như sau:

– The Gorbachev (Yếu tố Gorbachev)
– Economic failure (Sự thất bại trong phát triển)
– The role of opposition forces (Vai trò của những lực lượng đối kháng)
– Competition with the West (Sự cạnh tranh với phương Tây)
– The Marxist corrective (Sự điều chỉnh chủ nghĩa Marx)
– Imperial overstretch (Sự bành trướng quá mức)
– Rising expectations (Hứa hẹn hão huyền)
– Modernization and modernity (Áp lực của tiến trình hiện đại hóa)
– Legitimation crisis (Sự khủng hoảng chính danh).

Chế độ độc tài toàn trị của ĐCSVN đang trên tiến trình sụp đổ như các nước Đông Âu trước đây. Ngày tàn của chế độ công an trị này sẽ xảy ra nhanh hay chậm tùy thuộc vào những người lính QĐNDVN phản tỉnh, quay súng trở về với nhân dân VN, tiêu diệt lực lượng chó săn CAND là công cụ bảo vệ tập đoàn lãnh đạo ĐCSVN phản quốc, rồi lôi đầu tất cả bọn: Trọng Lú, Quang, Phúc, Ngân và những tên lãnh đạo ĐCSVN còn sống như Mười, Phiêu, Anh, Mạnh, Dũng, Sang… ra pháp trường cát để đền tội phản quốc bán nước, bán biển, bán đất, bán rừng… của Tổ tiên cho bọn Tàu khựa. Mong lắm thay!!!

Đã đăng: Phần I

Tác giả: Nguyễn Vĩnh Long Hồ @Danlambao 6/9/2016

Tổng hợp & nhận định

More Stories From Bình Luận

About Luu HoanPho,

Lưu Hoàn Phố. Chủ biên Vietquoc.com. Mọi bài vở, ý kiến, xin email về luuhpho@yahoo.com

Web Design BangladeshWeb Design BangladeshMymensingh