Thảm hoạ Cộng sản (kỳ 3)
Posted by Luu HoanPho, Nov 12, 2019, Comments Off
3. ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM, MỘT TỔ CHỨC CƠ HỘI VÀ LỪA ĐẢO CHÍNH TRỊ LỚN NHẤT TRONG LỊCH SỬ VIỆT NAM
Thời nước mất, dân nô lệ, đảng cộng sản giương lá cờ yêu nước, chống xâm lược, giành độc lập và lá cờ yêu nước do người cộng sản phất lên đã tập hợp được đông đảo người dân đang đau đáu với vận nước đi theo cộng sản, từ những quan lại đầu triều nhà Nguyễn đến những công chức trong bộ máy hành chính của thực dân Pháp, từ những trí thức hàng đầu ở trong nước đến những trí tuệ lớn người Việt ở nước ngoài, từ nhà tư sản ở thành thị, đến người cùng đinh đi ở đợ nơi thôn dã.
Nhưng lá cờ yêu nước, lá cờ độc lập mà người cộng sản phất lên chỉ là lá cờ vay mượn, lá cờ ngụy trang. Lá cờ thực sự của họ, lá cờ họ tôn thờ và quyết chiến đấu để nó thống soái trên toàn cõi Việt Nam là lá cờ công nông, lá cờ búa liềm. Tổ quốc của người cộng sản là Đảng Cộng sản. Họ đặt đảng của họ lên trên dân tộc, trên nhà nước. “Hiến pháp là văn bản pháp lí cao nhất sau cương lĩnh của đảng” Câu nói bộc lộ đầy đủ sự trống vắng tư duy và tình cảm với quốc gia, dân tộc, với nhân dân, đất nước của ông đảng trưởng cộng sản Nguyễn Phú Trọng. Đưa cương lĩnh của đảng lên trên hiến pháp của nước, những người cộng sản không những tự tách mình đứng ngoài và đứng trên hiến pháp, pháp luật của quốc gia, mà họ còn đứng ngoài và đứng trên dân tộc. Những người cộng sản đích thực chỉ có đảng, không có tổ quốc, chỉ có giai cấp, không có dân tộc, chỉ có bốn phương vô sản, không có quốc gia. Bốn phương vô sản là mục đích, quốc gia, dân tộc chỉ là phương tiện đưa họ đi đến mục đích.
Quốc gia, dân tộc không phải là mục đích, không phải là lí tưởng phụng sự thiêng liêng, không phải là giá trị thẩm mĩ cao cả thì làm gì có lòng yêu nước. Không có lòng yêu nước nhưng tuyên truyền cộng sản đã làm được điều lừa dối vĩ đại là: Những người Việt Nam vì lòng yêu nước đi theo cộng sản đều đinh ninh rằng cộng sản đồng nghĩa với yêu nước và người phất lá cờ yêu nước đương nhiên phải là người lãnh đạo.
Cũng vì yêu nước, vì lí tưởng độc lập dân tộc, người dân sẵn sàng hi sinh cả tính mạng của cá nhân, hiến dâng cả tài sản, cơ nghiệp của gia đình cho sự nghiệp cứu nước và người dân cũng hi sinh cả tự do cá nhân, hi sinh cả quyền con người, quyền công dân thiêng liêng của mỗi người, chấp nhận để đảng cộng sản, tổ chức lãnh đạo cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc thâu tóm toàn bộ quyền lực của dân thời chiến tranh cách mạng.
Lòng yêu nước là sức mạnh vô địch tạo nên sức sống trường tồn của giống nòi Việt Nam. Giương lá cờ yêu nước để có được sức mạnh đó, người cộng sản đã mau lẹ thôn tính được nửa nước. Khi phát động cuộc nội chiến Nam Bắc thâu tóm nốt nửa nước còn lại, để huy động, tập hợp được sức mạnh của lòng yêu nước, người cộng sản đã biến cuộc nội chiến người Việt giết người Việt đau đớn giống nòi của lịch sử Việt Nam do đảng cộng sản phát động thành cuộc kháng chiến giữ nước vĩ đại, cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Thanh niên, học sinh, sinh viên Sài Gòn rầm rộ xuống đường chống chính quyền hợp pháp và dân chủ miền Nam, những trí thức lớn rời bỏ đô thị vào rừng tham gia hàng ngũ kháng chiến với những người cộng sản đều đinh ninh rằng họ đi theo tiếng gọi giục giã của trái tim yêu nước, đi theo tiếng gọi thiêng liêng của tổ quốc, tiếng gọi chống Mỹ cứu nước. Những người cộng sản đã thực hiện thành công mĩ mãn cú lừa lịch sử hào nhoáng, hoành tráng nhất trong trang sử bi tráng Việt Nam.
Yêu nước không phải là khái niệm trừu tượng, mơ hồ. Yêu nước là yêu những giá trị vĩnh hằng làm nên một quốc gia, một đất nước. Quốc gia nào, đất nước nào cũng được tạo dựng, hình thành bởi ba giá trị cốt lõi nhất là: Một là, con người, người dân, chủ thể của mỗi quốc gia. Hai là, đất đai, lãnh thổ không gian sinh tồn. Ba là, truyền thống văn hóa tạo ra hồn vía, bản sắc riêng của con người, tạo ra đạo lí xã hội và cũng tạo nên sức sống bền bỉ của đất nước. Trong ba giá trị tạo nên một quốc gia, một đất nước thì con người, chủ thể của đất nước có vai trò quan trọng nhất, quyết định nhất. Điều đầu tiên, đơn giản nhất, thiết thực nhất và không thể thiếu của lòng yêu nước chính là; “Nhiễu điều phủ lấy giá gương / Người trong một nước phải thương nhau cùng”.
Yêu nước phải tôn trọng bảo đảm quyền làm chủ đất nước của người dân, chủ thể đích thực của đất nước và bảo đảm toàn vẹn lãnh thổ, không để hao hụt, mất mát một tấc sông, một gang núi. Không có lòng yêu nước, nhà nước cộng sản Việt Nam gạt người dân khỏi những lo toan việc nước, “Mọi việc đã có đảng và nhà nước lo!”, coi người dân chỉ là công cụ cho đảng cộng sản sử dụng, chỉ là bầy đàn nô lệ phải chịu sự chăn dắt của đảng cộng sản.
Phất lá cờ yêu nước nhưng từ lúc còn đang tiến hành cách mạng và chiến tranh, đảng cộng sản đã lộ ra bản chất vong quốc, chống lại nhân dân, chống lại đất nước khi đánh những đòn chí tử vào nhân dân như đòn cải cách ruộng đất, ra những đòn triệt hạ tinh hoa, trí tuệ của đất nước như dựng lên những vụ án phi pháp không xét xử, không bản án nhưng tù đày mút mùa như vụ xét lại chống đảng, vụ Nhân Văn Giai Phẩm, hãm hại những tinh hoa quí hiếm, những trí tuệ sáng láng, những tâm hồn cao đẹp của dân tộc Việt Nam. Những Trần Đức Thảo, Nguyễn Mạnh Tường, Nguyễn Hữu Đang, Trần Dần, Vũ Đình Huỳnh, Lê Liêm, Nguyễn Kiến Giang, Đặng Kim Giang, Hoàng Minh Chính, Nguyễn Chí Thiện, Vũ Thư Hiên, Bùi Ngọc Tấn, Trần Thư, Huy Vân . . . tù trong ngục tối, tù tại nhà, tù trong dư luận xã hội, tù trong khốn cùng nghèo đói suốt cuộc đời; không được làm việc đóng góp cho đời; không được kiếm sống nuôi bản thân và gia đình. Dưới lá cờ yêu nước lừa dối, nhà nước cộng sản đã đày đọa những người ưu tú của đất nước man rợ hơn cả thời trung cổ.
Thâu tóm cả đất nước trong tay, đảng cộng sản càng bộc lộ đầy đủ bản chất vong quốc, chống nhân dân, chống đất nước. Từ những việc làm lớn nhỏ hàng ngày đến những luật pháp, chính sách lâu dài, nhà nước cộng sản đều chỉ nhằm củng cố sự cầm quyền bất chính của đảng cộng sản, đều cướp đoạt quyền làm chủ đất nước của người dân.
Yêu nước phải thương nòi. Không yêu nước làm sao có được tình cảm thương nòi. Chiến thắng trong cuộc nội chiến người Việt giết người Việt, người cộng sản thắng cuộc liền tước đoạt quyền sống, quyền tự do của hàng triệu người Việt Nam yêu nước nhưng ở bên thua cuộc, đẩy những người Việt Nam yêu nước phụng sự cho nhà nước Việt Nam không cộng sản vào những nhà tù núp dưới tên trại cải tạo và ném cha mẹ, vợ con họ đến những vùng đất sỏi đá hoang vu, heo hút không đường kiếm sống. Những người cộng sản với mục tiêu cháy bỏng phủ lá cờ búa liềm lên toàn cõi Việt Nam, đã đốt cháy cả dãy Trường Sơn làm cuộc nội chiến để lá cờ cộng sản thống trị cả nước thì họ xá gì mạng sống của vài triệu dòng máu người Việt cùng con một mẹ Âu Cơ!
Người Nga yêu nước Nga. Người Thái yêu nước Thái. Yêu nước là thuộc tính của con người. Chủ nghĩa cộng sản không có khuôn mặt người, không còn tính người thì làm gì còn lòng yêu nước. Hàng triệu người dân nặng lòng với nước mà phải gạt nước mắt bỏ nước, tìm mọi cách, mọi phương tiện, mọi cơ hội trốn chạy chính quyền cộng sản không còn tính người, không có lòng yêu nước nhưng đang cai trị đất nước. Trên con đường đầy bất trắc đe dọa chạy trốn cộng sản, chín phần chết mới có một phần mười tia hi vọng sống sót vẫn còn hơn sống dưới ách cai trị cộng sản không còn quyền con người thì sống cũng như chết.
Trên con đường thăm thẳm bóng đêm chạy trốn cộng sản, người bị cướp biển giết, người bị chìm thuyền, bị cá rỉa thịt, xương vùi đáy biển, người chết ngạt trong thùng container. Người chết không tăm tích trong rừng sâu trời Âu. Trốn chạy cộng sản, cả triệu người dân Việt đã chết thê thảm suốt nửa thế kỉ qua. Những người cộng sản cầm quyền đã thay dòng máu Việt Nam yêu thương trong tim họ bằng dòng máu hận thù giai cấp, đã trở thành kẻ khác máu tanh lòng với giống nòi Việt Nam và họ vẫn dửng dưng, bình thản trước cả triệu cái chết thê thảm do họ gây ra.
Đất nước độc lập, thống nhất và thanh bình., con người trở về cuộc sống dân sự, đời thường. Cuộc sống đó cần có một nhà nước dân chủ, pháp quyền thực sự, một xã hội dân sự. Người dân cần được trả lại quyền làm chủ đất nước, quyền con người, quyền công dân để mỗi người được sống với đầy giá trị con người và tư cách công dân trong cuộc đời. Mỗi con người là một cá thể sáng tạo. Quyền con người cho những cá thể sáng tạo đó được sống đúng mình, được thể hiện hết cá tính sáng tạo. Quyền công dân cho người dân trách nhiệm và tư thế con người làm chủ mảnh đất mà mình thương yêu, làm chủ thời đại của mình.
Nhưng với bộ máy bạo lực chuyên chính vô sản đã được đảng cộng sản dồn tâm sức chăm lo xây dựng từ trong chiến tranh đã trở thành bộ máy đàn áp khổng lồ, liền được đảng cộng sản vận hành đàn áp dân trắng trợn và tàn bạo hơn cả thời chiến tranh để tước đoạt quyền dân, duy trì quyền cai trị độc tôn bất chính của đảng cộng sản. Sửa hiến pháp, ngang ngược và hỗn xược đưa vào hiến pháp quyền thống trị xã hội vĩnh viễn của đảng cộng sản: “Đảng cộng sản Việt Nam là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội” (Điều 4 hiến pháp 2013). Đảng cộng sản không những trở thành đảng độc tài man rợ và lạc lõng giữa kỉ nguyên dân chủ mà còn là đảng cướp nước của giống nòi Việt Nam.
Cương vực lãnh thổ quốc gia xác định chỗ đứng, xác định cả gia tài của một quốc gia trong gia đình nhân loại. Đất đai hương hỏa của mỗi con người, mỗi gia đình vừa là tài sản vật chất lớn nhất vừa là tài sản tinh thần, tình cảm vô giá, thiêng liêng để mỗi con người, mỗi gia đình gắn bó máu thịt với quê hương đất nước. Tài sản vật chất lớn lao, tài sản tinh thần tình cảm thiêng liêng của người dân đã bị nhà nước cộng sản cướp trắng trợn bằng điều 4 luật Đất đai: “Đất đai thuộc sở hữu toàn dân do nhà nước đại diện chủ sở hữu và thống nhất quản lý”.
Điều 4 Hiến pháp cướp quyền làm chủ đất nước của người dân. Điều 4 luật Đất đai cướp nốt quyền sở hữu mảnh đất nơi người dân gắn bó máu thịt với quê hương đất nước. Trong nhà nước độc tài cộng sản Việt Nam, người dân trắng tay cả quyền làm chủ đất nước, trắng tay cả quyền sở hữu mảnh đất cha truyền con nối. Người dân phải bơ vơ, lưu vong, sống tạm, sống nhờ ngay trên quê hương, tổ quốc mình! Vậy mà tuyên truyền cộng sản vẫn ráo hoảnh:“Đảng cộng sản không có lợi ích nào khác ngoài lợi ích của nhân dân”! Đúng như nhà văn Nguyễn Khải suốt đời là người cộng sản đã có hơn năm mươi tuổi đảng, đến cuối đời phải thú nhận về con người cộng sản của ông: “Người cộng sản nói dối lem lẻm, nói dối lì lợm, nói dối không hề biết xấu hổ và không hề run sợ” (Nguyễn Khải. Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất)
Không chút lòng yêu nước, nhà nước cộng sản mới quyết liệt vận hành bộ máy công cụ bạo lực chuyên chính vô sản, công an, tòa án, nhà tù bóp chết mọi tiếng nói của người dân đòi quyền con người, quyền làm chủ đất nước. Những người mẹ trẻ bế con nhỏ xuống đường nói tiếng nói chính đáng và hợp pháp, đòi dân chủ, đòi quyền con người, nói tiếng nói của lòng yêu nước, phản đối Tàu cộng xâm lược biển Đông, phản đối Formosa giết chết biển Việt Nam đều phải nhận những bản án cả chục năm tù phát vãng đã cho thấy sự tàn bạo, man rợ và lì lợm chống lại nhân dân của nhà nước cộng sản Việt Nam.
Tiếng nói đòi dân chủ, đòi quyền con người, chống Tàu cộng xâm lược không phải là tiếng nói đơn lẻ của vài người, vài nhóm người. Đó là tiếng nói của cả dân tộc Việt Nam không tiếc máu xương chiến đấu giành tự do dân chủ, giành quyền sống, quyền làm người, giành quyền làm chủ đất nước. Để đàn áp dân, nhà nước cộng sản đã đẩy tiếng nói đòi dân chủ, đòi quyền làm chủ đất nước sang “thế lực thù địch”. Coi cả dân tộc Việt Nam là kẻ thù, cô độc giữa nhân dân, nhà nước cộng sản chỉ còn tồn tại bằng tuyên truyền dối trá và bạo lực đàn áp.
Từ xa xưa người dân làm chủ dải đất hình chữ S nhìn ra biển Đông có câu thành ngữ “Rừng vàng biển bạc” để nhắc nhau gìn giữ gia tài tổ tiên để lại vô cùng quí giá. Từ trong xa thẳm lịch sử đã có đội hùng binh người Việt ra trấn giữ Hoàng Sa và ra khai thác sản vật ở Trường Sa. Nhà nước Việt cộng đã để Tàu cộng cướp mất toàn bộ quần đảo Hoàng Sa và cướp bảy bãi đá trong quần đảo Trường Sa. Từ nhiều năm nay, Tàu cộng đã thực sự làm chủ cả biển Đông.
Sứ mệnh duy nhất của quân đội bất kì nước nào, bất kì thời nào là bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ, bảo vệ sự thiêng liêng bất khả xâm phạm di sản của cha ông. Quân đội nước nào cũng chỉ có một lời thề: Trung với nước. Nhưng lời thề đầu tiên của quân đội nhà nước Việt cộng là “trung với đảng”. Trung với đảng, quân đội Việt cộng không được chống trả đội quân của đảng Tàu cộng xâm lược lãnh thổ Việt Nam.
Thay vì trang bị vũ khí tương xứng với sứ mệnh giữ nước cho quân đội với quân số chưa đến nửa triệu, nhà nước Việt cộng phát một triệu lá cờ cho người dân ra biển Đông đánh cá. Đối mặt với những chiến hạm hiện đại của Tàu cộng quyết chiếm bằng được biển Đông của tổ tiên người Việt là những con tàu đánh cá mỏng manh và lá cờ đỏ chập chờn, thoi thóp. Quân đội phải ở trong bờ bảo vệ đảng, lấy máu dân xác định chủ quyền lãnh thổ. Từ đó mà có câu thành ngữ mới “quân đội bám bờ, ngư dân bám biển”. Dân đóng thuế nuôi quân đội để giữ nước nhưng quân đội nhà nước cộng sản Việt Nam vì phải trung với đảng mà ru rú trong bờ để dân tay không liều mình ra khơi giữ biển của cha ông.
Lấy cớ đất nước còn nghèo, quân đội không được trang bị tương xứng với thách thức của Tàu cộng đang càn rỡ xâm lược nước ta. Nhưng để đàn áp tiếng nói đòi tự do dân chủ của dân, nhà nước cộng sản Việt Nam đã phóng tay chi không tiếc tiền thuế của dân để chăm bẵm lực lượng công an cả triệu quân với vũ khí đàn áp hiện đại nhất thế giới. Theo thông tư 17/2018 của bộ Công an, từ 1.7.2018 công an cấp huyện được trang bị cả những vũ khí hạng nặng của quân đội: súng đại liên, súng cối, súng chống tăng, đại bác không giật, trực thăng vũ trang… Theo pháp lệnh Cảnh sát cơ động ban hành năm 2013, bộ Công an đã có trung đoàn xe bọc thép ngoài vũ khí thông thường hiện đại còn có vũ khí điện tử. Tháng mười, 2019 bộ Công an lại trình dự luật Cảnh sát cơ động thay cho pháp lệnh Cảnh sát cơ động năm 2013, theo đó bộ Công an còn có trung đoàn Không quân, trung đoàn Kỵ binh.
Không lo bảo vệ độc lập toàn vẹn lãnh thổ, nhà nước cộng chỉ lo dồn tất cả tiềm lực đất nước thành sức mạnh bạo lực chống lại nhân dân. Duy trì sự tồn tại không chính danh của đảng cộng sản, nhà nước cộng sản không ngần ngại lấy máu dân để giữ quyền thống trị bất chính của đảng cộng sản.
Giương lá cờ yêu nước nhưng ngày 30 tháng mười hai, năm 1999, nhà nước cộng sản Việt Nam đã kí hiệp định biên giới dâng cho Tàu cộng hơn một ngàn năm trăm kilomet vuông đất đai biên cương thấm đẫm mồ hôi tổ tiên ngàn đời khai khẩn, chứa đầy máu xương nhiều thế hệ cha ông gìn giữ. Giương lá cờ yêu nước nhưng viên tướng đứng đầu bộ Quốc phòng nhà nước cộng sản Việt Nam đã phản bội lịch sử Việt Nam, phản bội giống nòi Việt Nam dâng bãi đá Gạc Ma và sáu bãi đá khác trong quần đảo Trường Sa cho Tàu cộng khi trói tay những người lính Việt Nam giữ bãi đá bằng lệnh miệng không được nổ súng chống trả bọn giặc Tàu cộng tràn lên cướp đảo ngày 14 tháng Ba, năm 1988.
Bốn ngàn năm dựng nước, phải chống trả hết đạo quân Đại Hán này đến đạo quân Đại Hán khác ầm ầm tràn sang xâm lược nước ta, những dân rãy, dân ruộng, dân chài người Việt được làm chủ dải đất Việt Nam đã không để mất một tấc đất mà còn mở đất rộng dài về phía Nam và mở cương vực mênh mông ra biển Đông. Chỉ mấy chục năm những người cộng sản cướp quyền dân, làm chủ nô trên dải đất Việt Nam đã đế mất hàng chục ngàn kilomet vuông núi sông, hàng trăm ngàn hải lí biển đảo.
Chỉ mấy chục năm tồn tại, nhà nước cộng sản Việt Nam đã để lại một trang sử đen tối nhất trong lịch sử Việt Nam, nhà nước gây tội ác lớn nhất với giống nòi, với lịch sử Việt Nam, là nhà nước cơ hội và lừa đảo chính trị lớn nhất trong lịch sử Việt Nam.
Nguồn: Phạm Đình Trọng @ BoxitVN