Go to ...

TINH THẦN YÊN BÁY BẤT DIỆT

RSS Feed

Friday, November 22, 2024

Vừa đánh trống vừa la làng, Chính phủ phải chịu trách nhiệm!


Ảnh minh họa: Thủ tướng Việt Nam Phạm Minh Chính tại Thượng đỉnh Hoa Kỳ- ASEAN ngày 13/5/2022.–

Đến thời điểm hiện tại, rất khó để nói rằng Thủ tướng Chính phủ Phạm Minh Chính vô can trong vấn đề kit test Việt Á nói riêng và hàng loạt vụ tội ác gây nên cái chết đau đớn cho gần ba vạn người Việt Nam hồi giữa năm 2021 nói chung. Và, càng khó nói hơn khi chính ông Phạm Minh Chính vừa diễn kịch lại vừa làm đạo diễn, thậm chí vừa biên kịch cho vở kịch chống dịch của ông mà càng chống thì càng chết, lại vừa làm khán giả vỗ tay cứ như là rất vô tư xem kịch người khác.

Có lẽ khó ai quên được ngổn ngang hình ảnh giữa lúc thành phố Sài Gòn và các thành phố lớn chống dịch, giãn cách, giới nghiêm, phong tỏa… Từ người già leo lắt thở bên bình oxy dưới một con hẻm chết chóc nào đó giữa lòng Sài Gòn cho đến người đàn ông bò chui người qua thép gai để lấy cho được bó rau mang về cho gia đình, cảnh những đứa bé và người lớn chen chúc nhau để nhận rau xanh, củ, quả, cảnh người người mắc kẹt trong chính ngôi nhà của mình với cái đói và bệnh tật, dịch giã…

Có vô vàn hình ảnh đau thương, đau thương đến tột độ, cảnh một đứa bé cầm viên phấn vẽ xuống nền xi măng hình ảnh mẹ của bé đang choàng tay ôm con mình rồi bé sà vào lòng mẹ để ngủ. Không biết người mẹ vô tri bằng phấn vẽ có thấu được nỗi lòng của bé? Nhưng người mục kích thì nước mắt lã chã trước sự đời! Cảnh những đứa bé mồ côi xúm xít quanh bát nhang, trong căn nhà nhỏ, giữa thành phố Sài Gòn rộng lớn, không biết tương lai của chúng rồi sẽ ra sao?

Cảnh một shipper chở các hủ tro cốt đi giao ở các khu phố như đang đi giao một thứ đồ vật gì đó chứ chẳng phải hài cốt của con người. Dường như mọi thứ đã tê dại, đớn nghẹn, đóng băng và mọi thứ đau đớn lúc này chẳng thể rung được sợi dây thần kinh. Bởi con người đã chạm vào ngưỡng lớn nhất của đau đớn, và mọi thứ trở nên bình thường một cách lạnh lùng. Bình thường như cảnh người ta đi giao các hủ tro cốt sau giỏ xe!

Đó là vài hình ảnh còn đọng lại giữa muôn vàn hình ảnh Sài Gòn oằn mình đau đớn, rồi hình ảnh người ta tới khóa ngang cổng nhà, cả một thôn bị khóa cổng, nội bất xuất ngoại bất nhập ở Nghệ An, hình ảnh cả một đám đông lực lượng dân phòng, công an, vũ trang xông vào đập vỡ toang cánh cửa gỗ của một gia đình ở Nghệ An để bắt người phụ nữ trong gia đình này đi cách ly tập trung. Cũng với phụ nữ, tại một khu chung cư ở Bình Dương, chủ tịch phường và một đám sai nha đã xông vào phá cửa, bẻ quặt tay một phụ nữ chủ nhà, dắt ra sân chung cư và lại đè đầu để chọt mũi, tìm F0… Hình ảnh con người trở nên nhỏ nhoi, đau đớn cùng tận và bị đẩy xuống hàng con ong, cái kiến; thậm chí bị đối xử còn tệ hơn cả súc vật là hình ảnh thật, từ người thật việc thật ở khắp nơi trên đất nước này, trong thế kỉ này.

Hình ảnh người sống bị tập trung vào cách ly chật chội, không có chỗ ngủ, không có đủ điều kiện vệ sinh, nóng nực, ngột ngạt và dơ dáy trong bộ áo quần cách ly mà cho dù có ngu cỡ nào đi nữa thì nhìn vào nó, người ta đủ thấy chết chóc, một người bình thường mặc nó quá lâu cũng có thể xuống sức, thậm chí chết ngộp vì mất quá nhiều mồ hôi, vậy mà người mang bệnh dịch, sức khỏe vốn không bình thường lại chui vào nó, trong một môi trường chết chóc. Có thể nói rằng các trại cách ly tập trung ở các thành phố lớn với mật độ chật chội, ngạt thở chính là những khu nhà giết người tập thể trong đợt dịch vừa qua.

Hình ảnh người chết nằm sắp lớp đợi đưa đi thiêu, hình ảnh xe cứu thương nối hành dài chở xác vào lò thiêu… Mọi thứ kẹt cứng và không thể hoạt động, các lò thiêu nâng giá, những đội tình nguyện trợ giúp người chết có thật, có giả xông vào hoạt động. Mọi thứ cứ như sau chiến tranh, mà còn ghê gớm hơn cả sau chiến tranh!

Trong khi đó, Chính phủ đã làm gì? (Cụ thể là chính phủ dưới thời Phạm Minh Chính, bởi ba đợt dịch chết chóc năm 2021 thuộc về trách nhiệm quản lý của Phạm Minh Chính). Thời của Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc chống dịch đã qua, và cũng xin khách quan mà nói, dưới thời Thủ tướng Phúc, Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam đã mạnh miệng tuyên bố về những thành tựu chống dịch của Việt Nam, và điều ấy là có thật, chí ít cho đến lúc ông Phúc rời ghế Thủ tướng.

Đến khi ông Chính lên ghế Thủ tướng thay ông Phúc, vấn đề dịch giã tại Việt Nam trở lại những đợt bùng phát ngoài sức tưởng tượng, việc thả cửa cho người dân đi chơi vào 30 tháng 4 và 1 tháng 5, sau đó tổ chức bầu cử và sau đó là cái lệnh giới nghiêm gọi là chỉ thị 16/CP của Thủ tướng, phân vùng xanh, vùng đỏ, vùng vàng và thiết chặt quân sự, thít chặt giới nghiêm, thít chặt phong tỏa, ai ở đâu ở yên đấy, mỗi xóm làng là một pháo đài, mỗi gia đình là một pháo đài, thậm chí mỗi người là một pháo đài riêng lẻ trong gia đình, phải tách bằng được F0 ra khỏi cộng đồng bằng xét nghiệm, chống dịch là chống giặc… nhà nhà, xóm làng thành những lô cốt, người ta dựng lô cốt khắp nơi, biến các khu phố thành những lô cốt bịt bùng… để chống dịch, tìm F0.

Song hành với cái chỉ thị quái ác, kỳ cục và có gì đó không phải dành cho con người mà Thủ tướng Chính đã ban là hàng loạt kit test được sử dụng, người dân bị chọt mũi đồng loạt, bị lùa ra các khoảng sân chung cư, các nơi công cộng để chọt mũi. Lạ chỗ cấm người dân đi lại, cấm cả đi mua thức ăn, thậm chí đi mua ổ bánh mì cũng bị phạt vì “thực phẩm không thiết yếu” mà lại lùa cả một xóm ra chen chúc chọt mũi?! Lạ hơn nữa, chọt mũi là chính sách của Bộ y tế và của Thủ tướng Chính phủ?!

Và tiếp theo những vụ chọt mũi hàng loạt là chính sách bắt buộc người lao động (vốn dĩ đã kiệt quệ, đói khổ vì dịch) tốn thêm một khoảng tiền xét nghiệm để có giấy thông hành sang thành phố khác, tỉnh khác mà làm thuê, kiếm việc… Cả nước nhốn nháo, người chạy khỏi thành phố như vỡ bờ… Trong lúc Thủ tướng Chính vẫn khư khư giữ quan điểm “loại F0 ra khỏi cộng đồng bằng xét nghiệm” và tiếp tục chỉ đạo trực tuyến các địa phương thực hiện kế hoạch của ông ta. Thậm chí ông ta còn nêu đích danh một lãnh đạo miền Nam để mắng và chê trách ông này làm ăn kém hiệu quả, nôm na là dốt…

Bên cạnh việc tổ chức xét nghiệm không chừa một ai, việc tiêm vắc xin không chừa một ai bằng cách “đi từng ngõ, gõ từng nhà, rà từng người” (phương châm của ông Chính). Và, mặc dù việc xét nghiệm dẫn đến tình trạng lây lan không thể quản lý được, nó vẫn cứ tiếp tục làm theo lệnh của Thủ tướng và những người bên dưới ông ta. Mặc dù có nhiều người chết vì sốc phản vệ do vắc xin gây ra nhưng việc tiếp tục tiêm nó vẫn được thực hiện và có người đã tiêm đến mủi thứ tư, thứ năm. Chủ trương “đi từng ngõ, gõ từng nhà, rà từng người” để tiêm của Thủ tướng Chính vẫn đang thực hiện.

Trớ trêu là cho dù tiêm vắc xin xong, người ta vẫn cứ bị nhiễm, và cách lập luận là bị nhiễm sau khi tiêm vắc xin sẽ ít nguy hiểm hơn bị nhiễm mà không tiêm, hay nói khác đi là bị nhiễm mà không tiêm có thể chết người. Nhưng, nói thì nói vậy chứ đã tiêm vắc xin rồi mà bị nhiễm thì vẫn thực hiện các bước cách ly, chế độ điều trị giống y như chưa tiêm, nếu thực hiện không rốt ráo sẽ dẫn đến tử vong (?!).

Cuối cùng thì công cuộc chống dịch ở giai đoạn 2021 của Thủ tướng Phạm Minh Chính cùng với bộ sậu của ông gồm Bộ trưởng Y tế và hàng loạt tai to mặt lớn các bộ khác, hình như chỉ là trò chơi của quyền lực, ở đây, cụ thể là quyền lực của kẻ có thể ra lệnh trên sinh mạng của một dân tộc, tao bắt test thì phải test, chạy đi đâu cho thoát, tao bắt tiêm thì phải tiêm, có chết cũng tiêm! Và, điều này, dù muốn hay không, dù nói ra hay im lặng, thì có lẽ, ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng phải thấy rằng nó đã lấy đi toàn bộ thiện cảm, thiện chí, niềm tin hay bất kì điều gì tốt đẹp mà nhân dân đã dành cho đảng Cộng sản Việt Nam. Bởi lẽ, hơn bao giờ hết và hơn ai hết, nhân dân thấu hiểu, nhìn thấy và cảm nhận được những ông kễnh của đảng đã đối xử với mình ra sao khi hữu sự, khi chết chóc ghé đến.

Hình như cũng chẳng còn lựa chọn nào cho hệ thống đảng Cộng sản, hoặc là phanh phui đến tận gốc sự việc có liên quan đến gần ba vạn nhân mạng con dân Việt để trả sự thật về với chính nó, hoặc là chấp nhận qua loa chiếu lệ, xem như cây củi Nguyễn Thanh Long và Chu Ngọc Anh là củi gộc của rừng, dừng mọi chuyện tại đây. Đương nhiên, chọn theo cách một là một kiểu lựa chọn rất khó, rất gay cấn. Nhưng, chọn theo cách hai tuy dễ nhưng lại là cách dẫn đến cửa tử nhanh nhất cho các đảng viên tử tế còn sót trong hệ thống và cho cả hệ thống.

Nguôn: Bình luận của VTSG @ RFA

Tags: ,

More Stories From Chính Trị

About Luu HoanPho,

Lưu Hoàn Phố. Chủ biên Vietquoc.com. Mọi bài vở, ý kiến, xin email về luuhpho@yahoo.com

Web Design BangladeshWeb Design BangladeshMymensingh